Bài 4                                                                                                                          

SÀNG LỌC – ĐÁNH GIÁ

VÀ LẬP KẾ HOẠCH CHO NGƯỜI NGHIỆN MA TÚY

Để công tác cai nghiện thành công, việc phân loại, đánh giá và lập kế hoạch cho người nghiện ma túy là vô cùng cần thiết. Để đạt được kết quả tốt phải thực hiện các bước sau:

I.       TIÊU CHUẨN ĐIỀU TRỊ HAY MỨC ĐỘ ĐIỀU TRỊ

A.    TIÊU CHUẨN ĐIỀU TRỊ HAY MỨC ĐỘ CHĂM SÓC LÀ G̀?

Bệnh tật có mức độ nặng nhẹ khác nhau, cho nên việc cung điều trị cũng có nhiều mức độ khác nhau. Mỗi người nghiện đều được chăm sóc phù hợp.

Giữa nhân viên chuyên môn và cán bộ quản lư luôn luôn phải giữ mối lien hệ thông tin thường xuyên, qua đó việc thay đổi cách điều trị do những t́nh h́nh hiện tại của học viên đă thay đổi.

Việc đồng ư cho người nghiện có quyền ư kiến và tham gia vào môi trường điều trị của ḿnh là điều nên làm, bởi bằng cách đó, học viên thể hiện trách nhiệm thamn gia của ḿnh.

B.    CÁC KHÍA CẠNH ĐÁNH GIÁ ĐỂ QUYẾT ĐỊNH MỨC ĐỘ CHĂM SÓC:

Việc đánh giá người nghiện gồm 6 điều cơ bản:

1.   Nguy cơ xuất hiện hội chứng cai:

   - Có khả năng xảy ra tai biến do một bẹnh khác lúc lên cơn vă thuốc.

   - Đang có dấu hiệu của hội chứng cai.

   - có thể cắt cơn được không?

2.   Rối loạn sinh học: Ngoài hội chứng cai người nghiện có

             - Bệnh cơ hội hoặc các bệnh măn tính từ trước không?

3.   Trạng thái cảm xúc/ hành vi và những biến chứng:

             - Có bệnh tâm thần.

             - Có vấn đề tâm lư ảnh hưởng đến việc điều trị để trở nên phức tạp.

             - Nếu có th́ những bệnh trên có cản trở quá tŕnh điều trị không?

4.   Chấp nhận/ Không tiếp nhận điều trị:

             - Người nghiện có tự nguyện điều trị hay bị cưỡng bức điều trị?

             - Thái độ người nghiện với việc điều trị: có chán năn, lo lắng hay quyết tâm cai nghiện.

 

5.   Tái nghiện/ Nguy cơ tiếp tục sử dụng ma túy:

             - Tâm trạng người nghiện cực kỳ chán nản.

             - Thiếu tin tưởng vào việc cai nghiện.

 - C̣n nhiều vấn đề tồn tại chưa giải quyết được ảnh hưởng đến tâm lư người nghiện khi đến trung tâm cai nghiện.

             - Yếu tố nguy cơ và yếu tố bảo vệ cho đối tượng cai nghiện.

             - Người nghiện tin tưởng ǵ sau khi rời trung tâm.

6.   Môi trường cho sự phục hồi:

             - Thái độ của các thành viên trong trung tâm tác động trên tư tưởng người nghiện.

             - Sự giúp đỡ sau khi ở trung tâm về của gia đ́nh, xă hội thế nào?

             - Người nghiện có tự tin, có khả năng giải quyết các khó khăn không?

C.    CÁC MỨC ĐỘ CHĂM SÓC:

      Gồm 5 mức độ chăm sóc:

             - Mức độ I:       nhẹ, dựa vào cộng đồng.

             - Mức độ II:      nhẹ, dựa vào cộng đồng học viên được điều trị 9 giờ/ tuần.

             - Mức độ III:     c̣n nhẹ, cơ may khỏi c̣n cao, dựa vào cộng đồng

                    Mức độ II.1   : Tương đối nhẹ, điều trị, giáo dục trên 9 giờ / tuần

                    Mức độ II.2   :Tương đối đă nặng, điều trị giáo dục trên 3 giờ / ngày.

             - Mức độ IV:     Nghiện nặng phải vào trung tâm

                    Mức độ III.1 : Nhập Trung tâm nhận chương tŕnh điều trị

                    Mức độ III.2 :       Nhập Trung tâm phải theo dơi 24/24. Có khả năng điều trị bằng methadone.

             - Mức độ V:      Nghiện nặng + bệnh tâm thần

                                      Theo dơi chăm sóc 24/24, điều trị phục hồi

                                      Đồng thời chữa bệnh tâm thần.

     II.ĐÁNH GIÁ KẾT QUẢ ĐIỀU TRỊ:

Đánh giá kết quả điều trị là điều không thể thiếu được trong kế hoạch điều trị. Việc đánh giá định kỳ sẽ giúp chúng ta:

1.  Hiểu rơ hơn về đối tượng, ưu khuyết nhược điểm – các vấn đề tâm sinh lư c̣n tiềm tàng, từ đó thay đổi chương tŕnh điều trị cho phù hợp.

2.  Xác định lại mức độ chăm sóc đối tượng. Ví dụ: qua phân loại và điều trị ban đầu, chúng ta nghĩ rằng đối tượng nghiện nhẹ. Song sau một thời gian, chúng ta phải thay đổi mức độ chăm sóc và biện pháp điều trị nếu có dấu hiệu chứng tỏ bệnh nhân đă không khai thật từ lúc ban đầu.

3.  Từ hai điều nhận thức trên, hiệu quả điều trị sẽ được nâng cao.

A. CÁC THỜI ĐIỂM PHẢI ĐÁNH GIÁ:

Việc đánh giá kết quả đ̣i hỏi phải sử dụng một biểu mẫu câu hỏi giống nhau để hỏi đối tượng trong từng thời điểm như sau:

1.  Bệnh nhân bắt đầu điều trị

Ngoài việc điều tra để nắm bắt thông tin về toàn bộ con người của đối tường, cũng như t́nh trạng nghiện của đối tượng, công tác đánh giá cần được tiến hành ngay khi đối tượng được bắt đầu điều trị cắt cơn. Đây là bảng đánh giá đầu tiên. Những thông tin trên này sẽ được sử dụng làm mốc so sánh với những bảng đánh giá sau này.

2.  Khi bệnh nhân nhập khu sinh hoạt hằng ngày

Họ đước đánh giá lần thứ hai, và kết quả này được đem ra so sánh với lần đầu tiên.

3.  Khi bệnh nhân đang ở giai đoạn điều trị.

Họ được đánh giá lần thứ 3. Các thông tin này cũng được so sánh với những lần trước.

4.   Khi bênh nhân ở cuối chương tŕnh  điều trị

Họ được đánh giá lần cuối trước khi rời trung tâm – các thông tin này sẽ được so sánh với các thông tin lần đầu để hiểu được quá tŕnh tiến bộ của họ.

5.   Theo dơi đánh giá ba tháng sau cai khi bệnh nhân trở về nhà.

Đây là thời điểm thích hợp với điều kiện của chúng ta. Nếu bệnh nhân đă tái nghiện, rơ ràng họ cần tư vấn và động viên tái cai, c̣n nếu họ đang tốt đẹp, chúng ta giúp đỡ họ củng cố nhận thức hành vi.

B.  NHỮNG ĐỐI TƯỢNG NÀO CẦN ĐÁNH GIÁ:

Về nguyên tắc, tất cả mọi đối tượng được điều trị đều được đánh giá. Trong thực tế nếu đối tượng quá đông, trường hợp này rất khó đánh giá, chúng ta nên phân loại những nhóm người nghiện, và sau đó đánh giá mẫu đối tượng đại diện mà thôi.

Ví dụ:

-       Đánh giá những đối tượng được chọn làm điểm.

-       Hoặc đánh giá những đối tượng tỏ ra hợp tác với kế hoạch điều trị, hoàn tất chương tŕnh điều trị.

-       Hoặc đánh giá những đối tượng tỏ ra bất hợp tác, bỏ dở điều trị.

C.  CƠ SỞ ĐÁNH GIÁ:

Có rất nhiều hệ thống đánh giá cực ḱ phức tạp, chưa thích hợp với chúng ta. Chúng ta nên đặt ra một hệ thống đánh giá đơn giản. một hệ thống đánh giá đơn giản cần qua những khía cạnh sau:

·      Các đối tượng tham gia duy tŕ điều trị, số ngày tham gia.

·      Các đối tượng kết thúc chương tŕnh điều trị, số ngày tham gia.

·      Sự hài ḷng của đối tượng đối với chương tŕnh điều trị.

Chúng ta đều biết rằng không một người nghiện nào hài ḷng khi họ bắt đầu điều trị và càng tăng lên nếu đối tượng muốn bỏ dở điều trị.

Kết quả sự đánh giá khách quan với mức độ hài ḷng của đối tượng cho phép chúng ta dự báo người nào sẽ bỏ dỡ điều trị, người nào đạt được kết quả.

Kết quả của sự đánh giá không chỉ nhằm mục đích thu thập thông tin để thống kê hay báo cáo, mà những kết quả ấy c̣n phải được sử dụng để nâng cao chất lượng điều trị hay thay đổi chương tŕnh điều trị cho thích hợp với đối tượng.

Để đạt được các mục tiêu nêu trên, sự đánh giá cần được tiến hành trên 3 khía cạnh:

1.   Hiệu lực của điều trị căn cứ vào các tiêu chuẩn sau:

Bảng tự đánh giá của đối tượng gồm các mặt hành vi, cảm xúc, thái độ, mức độ thèm ma túy. Kinh nghiệm cho thấy trong 3 tháng đầu, bệnh nhân rất cường điệu, tự đánh giá rất cao. Sau đó sự trung thực dần trở lại, mức độ đánh giá sẽ thấp hơn.

a)   Đánh giá tinh thần và thái độ lao động.

b)   Đánh giá tinh thần chấp hành nội quy.

c)   Đánh giá các mối quan hệ với tập thể.

d)   Đánh giá mối quan hệ với nhân viên tư vấn.

e)   Đánh giá mức đội cảm xúc tâm lư.

f)     Đánh giá mức độ t́nh cảm với gia đ́nh.

g)   Đánh giá khía cạnh giáo dục dạy nghề.

h)   Đánh giá y khoa về sức khỏe chung.

2.   Hiệu quả của điều trị

Nên sử dụng cách đơn giản như sau:

1)   Tự nguyện thực sự: cộng tác với chương tŕnh điều trị, có tiến bộ.

2)   C̣n lưỡng lự chưa dứt khoát trong việc cai nghiện ma túy.

3)   Không muốn cai: không có dấu hiệu tiến bộ.

3.   Sự hài ḷng của đối tượng

Cho phép chúng ta dự đoán trước về kết quả điều trị.

MỘT VÍ DỤ VỀ KẾT QUẢ ĐÁNH GIÁ SAU 5 GIAI ĐOẠN ĐIỀU TRỊ

-         Thời gian điều trị chưa đủ/đủ.

-         Sử dụng ma túy giảm/ tăng/ ngừng hẳn sau khi điều trị.

-         Dính líu đến luật pháp trước và sau điều trị.

-         Hoạt động có ích với xă hội trước và sau điều trị.

-         Mức độ hài ḷng về lối sống của ḿnh trước và sau điều trị.

-         Thất bại trong điều trị (biện pháp thay thế mesthadone như một biện pháp nhân bản hơn là cho bệnh nhân vào tù).

   III.LẬP KẾ HOẠCH ĐIỀU TRỊ:

Việc lập kế hoạch được tiến hành ngay sau khi đă nắm bắt những thông tin về người nghiện. Cần cho đối tượng tham gia vào việc xây dựng kế hoạch điều trị cho chính ḿnh.

Chính người nghiện là thành viên có trạch nhiệm trong việc điều trị cho chính ḿnh, thậm chí ngay cả khi họ không muốn điều trị, chúng ta cũng phải để họ tham gia bước đầu vào những mục tiêu sơ khởi, và sẽ nâng dần trách nhiệm họ lên cao trong quá tŕnh tiến hành kế hoạch.

1. Lập kế hoạch điều trị : cần 3 giai đoạn :

-         Mục tiêu cụ thể cho từng giai đoạn.

-         Yêu cầu bệnh nhân tuân thủ các mục tiêu đề ra.

-         Phương pháp tiến hành và cung ứng dịch vụ.

1.1 Mục tiêu cụ thể từng giai đoạn :

Mỗi bệnh nhân, phải có một kế hoạch đề ra mục tiêu theo từng giai đoạn, theo dữ liệu thông tin có được, ví dụ một bệnh nhân bệnh nặng, tâm lư tuyệt vọng th́ có thể 3 mục tiêu như sau :

-         Ngưng sử dụng ma túy, tăng cường sức khỏe

-         Cải thiện tâm trạng qua tâm lư, giáo dục, thuyết phục.

-         Về khía cạnh y khoa, điều trị những bệnh kèm theo.

1.2 Yêu cầu bệnh nhân tuân thủ các mục tiêu đề ra.

Mục tiêu ngưng sử dụng ma túy: làm trong sạch môi trường yêu cầu bệnh nhân duy tŕ t́nh trạng cai, cộng tác với kế hoạch điều trị, sinh hoạt tư vấn cá nhân hay tư vấn nhóm, sinh hoạt nhóm.

-         Mục tiêu điều chỉnh tâm lư: yêu cầukhuyến khích bệnh nhân phát biểu, bảy tỏ cảm xúc, ước muốn – để động viên – giải thích và có biện pháp giúp đỡ hữu hiệu.

-         Với mục tiêu điều trị bệnh : bắt buộc khám chữa bệnh.

1.3 Phương pháp :

Phương pháp thực hiện tùy theo mục tiêuyêu cầu. Nhóm chuyên viên điều trị sẽ phác thảo kế hoạch thực hiện như :

-         Giúp đỡ bệnh nhân cắt cơn, hồi phục sức khỏe.

-         Điều chỉnh tâm lư, cần nắm vững những thông tin bệnh nhân c̣n ẩn giấu, khuyến khích, thuyết phục.

-         Điều trị các bệnh măn tính – Các bệnh cơ hội và các rối loạn tâm sinh lư sau cắt cơn.

2. Các thời điểm thực hiện kế hoạch điều trị :

-         Trong việc lập kế hoạch điều trị cần tiến hành ngay khi đối tượng vào Trung Tâm.

-         Định hướng cho điều trị, bao gồm việc hướng dẫnbám sát đối tượng trong quá tŕnh điều trị.

-         Theo dơi sau cai (khi đối tượng trở về cộng đồng)

2.1 Tiến hành ngay khi đối tượng vào Trung tâm :

Nhân viên tiếp nhận phải đánh giá tức thời t́nh trạng của đối tượng, và căn cứ vào đó đề ra kế hoạch cụ thể: phân loại, định múc độ chăm sóc thích hợp và đánh giá kết quả điều trị

a)   Xác định mức độ chăm sóc thích hợp :  đánh giá sơ bộ ban đầu.

b)   Đánh giá sau khi cắt cơn xong :

-         Đối tượng đă ổn định chưa?

-         Những triệu chứng ǵ đang c̣n tồn tại hiện nay?

-         T́nh trạng hiện tại và ước muốn?

2.2 Thành lập đội ngũ điều trị cho đối tượng.

Mỗi đối tượng có những vấn đề riêng biệt,

Việc điều trị toàn diện bệnh lư – tâm lư – sinh học – xă hội đ̣i hỏi một đội ngũ điều trị chuyên nghiệp, đa năng. Tùy theo rối loạn của đối tượngchuyên môn ngành nào, ngành ấy phải giải quyết.

Việc phối hợp công tác phải ở một thể thống nhất khi đánh giá nhu cầu điều trị cho đối tượng.

a)   Mỗi đối tượng phải có và phải hiểu mô h́nh điều trị của ḿnh, mục tiêu ḿnh muốn đạt đến.

b)   Hiểu được mô h́nh điều trị của nhân viên khác, cũng như mục tiêu chung của cả nhóm.

c)   Hiểu rơ cách kết hợp lĩnh vực của ḿnh với lĩnh vực chuyên môn của người khác.

d)   Tránh được biện pháp của ḿnhmâu thuẫn với biện pháp của nhân viên khác.

Sau đây là ví dụ phối hợp của nhóm điều trị gắn bó về một trường hợp cắt cơn xong 2 tháng: đối tượng suy sụp, không cộng tác với điều trị:

-         Nhân viên giáo dục t́m hiểu ngoài sự suy sụp sinh lư sau khi cắt cơn c̣n có vấn đề ǵ nữa không, động viên khích lệ đối tượng: an ủi họ rằng thời điểm của giai đoạn phục hồi, tâm trạng chán nản là điều thường thấy.

-         Nhân viên y tế xác định t́nh trạng bệnh lư của đối tượng.

-         Thảo luận với nhân viên dạy nghề về t́nh trạng của đối tượng.

-         Trao đổi với nhân viên quản lư để t́m hiểu liệu môi trường quản lư có làm thương tổn tâm lư đối tượng không.

-         Trao đổi với nhân viên tâm lư để đánh giá phân tích sâu hơn.

-         Sau cùng đưa ra được cơ cấu và định hướng cho điều trị tiếp theo với đối tượng, giám sát đối tượng trong suốt quá tŕnh điều trị.

3. Các lợi ích của việc lập kế hoạch điều trị:

Một kế hoạch điều trị đúng sẽ phải triển khai điều trị theo hướng tốttoàn diện. Qua kế hoạch điều trị, cả đối tượng lẫn nhân viên điều trị đều có lợi ích.

-         Đa số những người nghiện đều không biết làm sao để cai. Việc cho họ tham gia vào nhóm điều trị sẽ làm họ yên tâm và cộng tác với kế hoạch. Như vậy cơ may thành công rất cao.

-         Người nghiện hiểu những mục tiêu ngắn hạn và dài hạn do chương tŕnh đề ra. Họ được thông báo trước những kế hoạch mà họ phải vượt qua. V́ vậy họ có chuẩn bị về tâm lư để phấn đấu.

-         Người nghiện hiểu được những mục tiêu dài hạn dành cho họ, cũng như các mục tiêu họ phải phấn đấu để vươn tới như một điều kiện tiên quyết để được trở về với gia đ́nh.

II. CÁC TIÊU CHUẨN ĐIỀU TRỊ VÀ CÁC H̀NH THỨC CHĂM SÓC :

A)  ĐỊNH NGHĨA:

Những tài liệu (Phần II+III) sẽ được tŕnh bày ở đây là tóm tắt một phần hay trích dẫn nguyên văn tài liệu : “Đánh giá tiêu chuẩn của người nghiện trong việc điều trị t́nh trạng tối loạn do việc sử dụng các chất ma túy gây ra” năm 1991 và tài liệu “Đánh giá tiêu chuẩn của người nghiện trong việc điều trị những rối loạn có liên quan đến ma túy” tái bản lần 2 năm 1996 của HIỆP HỘI NGHIÊN CỨU VỀ NGHIỆN MA TÚY CỦA HOA KỲ. Những tiêu chuẩn này đại diện cho những phương pháp được nghiên cứuáp dụng nhiều nhất trong việc xác định chính xác mức độ chăm sóc cho đối tượng nghiện ma túy. Đây là kết quả nghiên cứu trong suốt 10 năm của những tổ chức Quốc gia, Tổ chức Liên Bang trên toàn nước Mỹ và nó đă được công nhận của hầu hết các Cơ sở Y tế, tổ chức điều trị cai nghiện, các Công ty Bảo hiểm (Tổ chức quản lư dịch vụ chăm sóc), những tổ chức bảo đảm quyền lợi của người nghiện trong việc điều trị.

1/ Việc đánh giá tiêu chuẩn điều trị cho phép chúng ta t́m ra mức độ chăm sóc thích hợp cho người nghiện ma túy.

2/ “Mức độ chăm sóc” này được định nghĩa là “Mức độ tăng dần các dịch vụ trợ giúp của môi trường và lâm sàng phối hợp lẫn nhau hoặc riêng rẽ với nhau”

3/ Mức độ chăm sóc được xây dựng dựa trên một danh mục mà ta gọi là “Các h́nh thức chăm sóc”

B. CÁC H̀NH THỨC SĂN SÓC VÀ ĐIỀU TRỊ :

Một số nét cơ bản :

1/ Bệnh lư th́ có mức độ nặng nhẹ khác nhau và việc cung cấp dịch vụ điều trị cũng có mức độ khác nhau tương ứng (Mức độ chăm sóc)

2/ Thống nhất đồng bộ giữa những người cung cấp dịch vụ điều trị (nhân viên chuyên môn và cán bộ quản lư) ở từng mức độ chăm sóc khác nhau.

3/ Việc điều trị dựa vào cộng đồng luôn luôn là xuất phát điểm cho bất kỳ đối tượng nào cần được chăm sóc.

4/ Những tiêu chuẩn đánh giá đối tượng càng cụ thể th́ danh mục các dịch vụ chăm sóc càng khách quan, dễ nhận biết.

5/ Tiến tŕnh thực hiện biện pháp trong danh mục theo nhu cầu của đối tượng và điều đó là hoàn toàn hợp lư.

6/ Không có thời gian cố định cho bất kỳ mức độ chăm sóc cụ thể nào.

7/ Bất kỳ khi nào có thể, người nghiện đều có quyền được tham gia một môi trường điều trị ít bị g̣ bó, ức chế nhất, nơi mà việc điều trị cai nghiện được tổ chức sao co có thể tối đa hóa những vấn đề sau:

- Tiếp tục tham gia cùng với sự trợ giúp của cộng đồng.

- Tham gia quyết định chương tŕnh điều trị của riêng ḿnh.

C. CÁC GIAI ĐOẠN CẦN CAN THIỆP:

1/ Can thiệp giai đoạn sớm:

-         Dựa vào cộng đồng

-         Đánh giáđề xuất điều trị

-         Can thiệp sớm

-         Giảm tác hại

-         Vươn xa hơn: Tích cực tuyên truyền bệnh nhân đi điều trị

-         Giáo dục tác hại tệ nạn nghiện ma túy để quần chúng cảnh giác, đối tượng nhận biết tác hại ma túy.

-         Chăm sóc sau cai

-         Pḥng ngừa tái nghiện.

2/ Can thiệp mức độ I :

-         Dựa vào cộng đồng

-         Dịch vụ cho người nghiện ngoại trú

-         Dịch vụ điều trị và phục hồi

-         Mỗi người nghiện được điều trị dưới 9 giờ 1 tuần

3/ Can thiệp mức độ II :

-         Dựa vào cộng đồng

* Mức độ II.1 :

-         Dịch vụ chăm sóc tích cực người nghiện ngoại trú

-         Dịch vụ điều trịphục hồi

-         Mỗi người nghiện được điều trị trên 9 giờ tuần

* Mức độ II.2 :

-         Người nghiện ngoại trú có nằm viện một thời gian

-         Việc điều trị lâm sàng tích cực được tiến hành trên 20 giờ 1 tuần

4/ Can thiệp mức độ III

- Không dựa vào cộng đồng

* Mức độ III.1 :

-         Dịch vụ điều trị nội trú có sự quản lư về lâm sàng ở mức độ trung b́nh

-         Mô h́nh “Điều trị mở”

-         Tối thiểu 5 giờ điều trị mỗi tuần

-         Tập trung vào việc tái hoà nhập cộng đồng trong t́nh trạng không sử dụng ma túy, quay lại làm việc, học tập và cuộc sống gia đ́nh.

-         Gặp mặt song phương, họp nhóm bạn giúp bạn.

* Mức độ III.2:

-         Dành cho đối tượng nặng

-         Dịch vụ điều trị nội trú có sự quản lư tích cực về lâm sàng

-         Mô h́nh “Cộng đồng trị liệu”

-         Môi trường phục hồi được thiết kế chặt chẽ

-         Dịch vụ điều trị lâm sàng với tŕnh độ chuyên môn từ trung b́nh đến cao

-         Niềm tin rằng cộng đồng trị liệu là một yếu tố điều trị

-         Nâng cao ư thức trách nhiệm của đối tượng, thay đổi cá tính.

* Mức độ III.3:

-         Dành cho đối tượng rất nặng

-         Dịch vụ chăm sóc điều trị nội trú có sự quản lư tích cực về mặt y tế

-         Tập trung vào mô h́nh điều trị y tế

-         Môi trường phục hồi được thiết kế chặt chẽ

-         Đội ngũ nhân viên điều trị có ư thức kỷ luật cung cấp dịch vụ theo dơi 24 giờ / ngày

-         Người nghiện với những rối loạn y – sinh học và những biến chứng về cảm giác, hành vi

-         Phương pháp trị liệu bằng chất đối kháng

5/  Can thiệp mức độ IV:

-         Dịch vụ điều trị nội trú có sự quản lư tích cực về y tế

-         Lên kế hoạch theo dơi y khoa suốt 24 giờ bao gồm đánh giá, chăm sóc và điều trị.

-         Mức độ chăm sóc này có ở:

+       Dịch vụ cấp cứu ở bệnh viện đa khoa cho người nội trú

+       Viện cấp cứu tâm thần hay bộ phận cấp cứu tâm thần trong bệnh viện đa khoa

+       Cơ sở, đơn vị được chỉ định làm công tác cai nghiện (Trung tâm cai nghiện)

6/ Những khía cạnh của việc đánh giá: Gồm 6 vấn đề được đánh giá với mức độ khác nhau – từ đó cho phép:

-         Chuyển người nghiện từ chương tŕnh điều trị dựa vào cộng đồng này sang một chường tŕnh điều trị dựa vào cộng đồng khác hay một mức độ chăm sóc khác phù hợp hơn.

II. ĐÁNH GIÁ MỨC ĐỘ ĐIỀU TRỊ :

1.   Ngộ độc cấp tínhnguy cơ xuất hiện hội chứng cai

2.   Những rối loạn y – sinh họcbiến chứng (các bệnh phối hợp)

3.   T́nh trạng cảm xúc hành vinhững biến chứng

4.   Viêc chấp nhận/ không chấp nhận điều trị

5.   Tái nghiện/ nguy cơ tiếp tục sử dụng ma tuư

6.   Môi trường: Cộng đồng, t́nh h́nh ma tuư ở địa phương

Những khía cạnh của việc đánh giá:

A. NGỘ ĐỘC CẤP TÍNH NGUY CƠ XUẤT HIỆN HỘI CHỨNG CAI VÀ CÁC BỆNH CƠ HỘI KÈM THEO:

1.  Những nguy cơ đi kèm với t́nh trạng ngộ độc cấp tính

2.  Nguy cơ hội chứng cai (Số lượng, số lần sử dụng, gần đây đối tượng cai nghiện như thế nào?)

3.  Có xuất hiện những dấu hiệu của hội chứng cai hay không?

4.  Được giúp đỡ trong quá tŕnh cắt cơn giải độc

5.  Rối loạn y – sinh học và những biến chứng

6.  Các bệnh cơ hội khác ngoại hội chứng cai

7.  Các bệnh măn tính ngoài hội chứng cai

8.  Chăm sóc t́nh trạng bệnh lưhội chứng cai

B. TRẠNG THÁI CẢM XÚC/ HÀNH VI VÀ NHỮNG BIẾN CHỨNG:

1.     Việc điều trị trở nên phức tạp nếu người nghiện mắc bệnh tâm thần hay rối loạn cảm xúc – tâm lư hành vi

2.     Người nghiện có mắc những bệnh măn tính, bệnh cơ hội đều ảnh hưởng đến công tác điều trị - Không được bỏ sót các bệnh này.

C. VIỆC CHẤP NHẬN, KHÔNG CHẤP NHẬN ĐIỀU TRỊ CẦN XÁC ĐỊNH RƠ:

1.   Người nghiện quyết tâm điều trị không?

2.   Người nghiện có cảm thấy bị cưỡng bức khi phải điều trị không?

3.   Người nghiện đă sẵn sàng thay đổi như thế nào khi được giải thích rơ các vấn đề?

4.   Người nghiện có biểu hiện chấp nhận điều trị là do bị cưỡng ép hay tự nguyện?

5.   Người bệnh lo âu, chán nản về vấn đề nghiện của ḿnh như thế nào?

D. VIỆC TÁI NGHIỆN VÀ NGUY CƠ TIẾP TỤC SỬ DỤNG MA TUƯ:

1.   Người nghiện có tâm trạng cực kỳ chán nản không?

2.   Người nghiện có tiếp tục sử dụng ma tuư không?

3.   Người nghiện có nắm được kỹ năng nhằm đương đầu với nguy cơ tái nghiện hay tiếp tục sử dụng ma tuư không?

4.   Những vấn đề tồn đọngtác nhân gây ức chế đă được giải quyết trước khi họ được an toàn xuất viện như thế nào?

5.   Nhận thức của đối tượng về nguyên nhân và quá tŕnh cai nghiện, về cách đối phó với cảm giác thèm thuốc và kiểm soát tính bốc đồng.